Hiệu sách cũ DKT| Đặt sách trực tuyến-Nhận sách tại nhà-Giá cả hợp lý

[Cuốn sách tôi yêu] Vừa nhắm mắt vừa mở cửa sổ

Từng trang sách trôi qua cũng là từng bài học mà chúng ta chiêm nghiệm. Chắc hẳn trong số chúng ta, không ai là chưa từng buồn bã vì một nét ngoại hình nào đó. Cậu bé trong Vừa nhắm mắt vừa mở cửa sổ của chúng ta cũng vậy, cậu đã đau khổ và buồn biết bao vì chiếc răng khểnh của mình, thậm chí không dám cười khi bị các bạn chọc. 

Thế rồi, bố cậu đã dạy cậu điều gì nào "Đáng lý ra con phải tự hào vì nó. Mỗi đứa trẻ đều có một điều kì lạ riêng. Có người có một đôi mắt rất kì lạ. Có người có chiếc mũi rất kì lạ". Nhưng đó chẳng phải là điều khiến chúng ta phải đau buồn, mà đó là những điều bí mật mà bất kì ai cũng có. Vậy đấy, chỉ từ một sự việc giản đơn với cách tư duy kì lạ, cậu bé đã dạy cho ta bài học về sự tự tin mà không phải ai cũng làm được.

Mỗi nhân vật mới trong Vừa nhắm mắt vừa mở cửa sổ xuất hiện đều làm cho người đọc đôi lúc phải bật cười vì thích thú, lúc lại khiến cho người ta cảm động vô vàn, nhưng chẳng thể nào làm người ta ghét được. Có lẽ trong số đó, bài học lớn nhất mà cậu bé đã học được là thái độ quan tâm đến những người xung quanh và biết trân trọng những gì mà cuộc sống đã ban tặng. Từ nhân vật chú Hùng với bàn tay chỉ có bốn ngón vì một viên đạn trong chiến tranh tới ông Tư cùng xóm, người chỉ còn có khúc mình, không thể tự mình hoạt động, chúng ta đã học được bao điều "Một cơ thể lành lặn bao giờ cũng thật đẹp. Những con người mất đi một phần cơ thể là mất đi những niềm vui" 

Vậy mà, trong số chúng ta, liệu đã ai từng biết vui, biết trân trọng vì mình đã được sinh ra với một cơ thể lành lặn? Khi chúng ta đau buồn chỉ vì một nét khiếm khuyết nhỏ trên người, liệu chúng ta nghĩ đến nỗi buồn của những người không còn đầy đủ cơ thể? Cái nét trẻ con, ngây thơ khi nhận ra từng bài học khiến người lớn phải bàng hoàng, chợt thấy mình liệu đã thực sự trưởng thành hơn những đứa trẻ... Hay phải chăng đôi lúc, ta hãy học từ cậu bé, sống chậm lại, và biết yêu thương... 


Cái cách là cậu bé quan tâm đến mọi người không khỏi làm chúng ta phải cảm động. Cậu đã tự cho mình là "cái tay" của ông Tư để giúp ông nguôi ngoai phần nào nỗi đau mất đi thân thể, và cái cách cậu muốn giúp đỡ thằng bé ăn xin, hay an ủi cô Hồng khi cô bị mất đi đứa con đầu lòng. Cậu đã học được "Nỗi buồn chỉ vơi đi bằng tình thương chứ không có một phương thuốc nào hết. Khi chia sẻ một nỗi buồn, chúng ta sẽ không buồn hơn, nhưng người khác lại vui hơn. Và đừng bao giờ quay lưng lại với một con người như vậy. Họ cần những khuôn mặt hơn là những viên thuốc. Họ cần những bàn tay, những tô cháo, những quả ổi hái để đầu giường. Họ cần mỗi buổi tối ghé lại ngồi với họ trong im lặng. Họ cần chúng ta dẫn họ lên đồi cuốc một mảnh vườn, và thỉnh thoảng hỏi có thích ăn bắp rang không…"

Rồi cứ thế, ta đã chẳng thể đếm được số bài học quý giá mà ta nhận ra từ cậu bé chỉ mới mười tuổi này. Cậu đưa ta về miền kí ức tuổi thơ trong sáng mà đẹp đẽ, về cái thuở "con nít" mà ta cứ ngỡ mình đã lãng quên. Để rồi ta nhận ra rằng, có lẽ ta nên bất chợt nhắm mắt lại, mở cửa sổ ra và hãy cảm nhận những gì mà cuộc đời đã dành cho ta, bởi bản thân sự sống, đó đã là một điều kì diệu...


vua-nham-mat-vua-mo-cua-so
[Cuốn sách tôi yêu] Vừa nhắm mắt vừa mở cửa sổ
Vừa nhắm mắt vừa mở cửa sổ là truyện dành cho thiếu nhi, là cuốn truyện mà mọi đứa trẻ nên có và nhưng ý nghĩa của nó còn lớn hơn, cuộc đời này sẽ đẹp hơn, bớt tiếng kêu than hơn nếu mỗi người lớn trong chúng ta đọc nó!
<Bomkute>
Share this article :